Triều Âm

ÁC MỘNG

Nghiêng nghiêng mộng đổ tràn chăn chiếu
Chập chờn tình thấu hiểu tình nhau
Gởi vào mê lộ ngàn sau
Gởi cho ảo ảnh cả câu chân tình.

 
Trong thinh lặng sao trời vụt tắt
Ta trở mình se sắt nhớ thương
lắng nghe luân vũ đêm trường
vọng nghe chân bước trên đường tìm nhau.

 
Trong cơn mộng địa cầu vỡ nát
Há mõm chờ, rỗng hoác tối thui
Vũ trụ kia chẳng chút ngậm ngùi
Nuốt tất cả vào cội nguồn hoảng loạn.

 
Cơn mê sảng tìm nhau ngơ ngác
Khàn tiếng kêu hốt hoảng kiếm tìm
Chung quanh chỉ có rỗng tuênh
Đen thui tràn ngập mông mênh cõi trời.

 
Kiệt sức rồi gục xuống anh ơi
Con tim cố đập gọi người xót xa
Tìm trong tia sáng gọi là
Chút gì hy vọng, đó là còn nhau.

 
Mộng đổ xuống từng cơn dồn dập
Đẫm mồ hôi, lắp bắp gọi anh
Tiếng chuông réo rắt dồn nhanh
Thúc em đi đến tường thành xa kia.

 
em bò, lết, hay trườn đó nhỉ
Hướng mình về nơi đó vậy thôi
Chuông reo, chuông đổ từng hồi
Gọi em tỉnh lại, gọi đời từng cơn.

 
giật mình chợt tỉnh, hết  hồn
Định thần em biết mình còn trong chăn
Chiếc phone từng phút gọi nhanh
Tiếng anh âu yếm : " Em à, ngủ chưa?"

 
Triều Âm

Được bạn: đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "ÁC MỘNG"